Ký ức thanh xuân tươi đẹp của chúng mình

Nơi đây không chỉ là để học bằng sách vở mà còn học về đạo đức, học cách đối nhân xử thế, trường không dạy học bằng tiếng la hét, không kỷ luật bằng đòn roi, mà chỉ là những lời răn , lời dạy, chỉ ra lỗi của mình. Chỉ thế thôi mà cách dạy ấy thấm tận tâm can.


Xin chào các bạn trường THPT Việt Nhật. Mình là một thành viên của ngôi nhà VJS này đã gần 3 năm. Trong khoảng thời gian ngần ấy năm được sống cùng các bạn, học tập, vui chơi cùng nhau; đấy là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của thời học sinh của chính mình và có lẽ đối với các bạn cũng thế.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường này, lúc còn bỡ ngỡ khi vừa đặt chân vào cấp 3, sợ không thể làm quen với bạn mới, thầy cô mới, và phải xa gia đình do mình học nội trú. Ấy thế mà ngày đầu tiên thôi mà em đã quen gần hết các bạn trong lớp, ai cũng thân thiện, dễ gần, vui vẻ và tốt bụng.

Buổi đầu tiên khi xa gia đình, tụi mình dường như không ai ngủ được và tụm lại nói chuyện với nhau tới gần sáng. Mỗi người ở mỗi nơi khác nhau, ấy vậy mà buổi tối đó, cái không gian ấm áp, tối đèn ấy, tiếng xì xào của những con người đang giới thiệu về mình, cười nói, tưởng chừng như đã cười nói, như đã quen nhau từ rất lâu. Mỗi ngày trôi qua, cái sự thân tình với nhau ngày càng chặt chẽ, không khỏi những cãi vả bất đồng, nhưng mọi người đã vì nhau, bỏ qua tha thứ, chấp nhận để tạo nên một tập thể lớp đoàn kết 10a1.

Tụi mình luôn giành giải nhất của tuần, vui chơi hết sức, học hết mình. Tuy vậy, thời học sinh không chỉ có những lúc vui chơi ở sân trường mà còn là cả trong phòng học, phòng nội trú. Thầy cô có lẽ cũng hơi sợ lớp tụi mình vì độ lì, độ đoàn kết. Tuy vậy thầy cô vẫn hết lòng yêu thương, luôn lắng nghe tụi mình để cùng nhau xây dựng sống yêu thương, sống tự chủ, và sống trách nhiệm.

Nơi đây không chỉ là để học bằng sách vở mà còn học về đạo đức, học cách đối nhân xử thế, trường không dạy học bằng tiếng la hét, không kỷ luật bằng đòn roi, mà chỉ là những lời răn , lời dạy, chỉ ra lỗi của mình. Chỉ thế thôi mà cách dạy ấy thấm tận tâm can.

Thời gian trôi qua từng ngày không chút nhàm chán, các bạn luôn ở bên cạnh lắng nghe từ những câu chuyện khùng điên của tuổi trẻ, những chuyện buồn vui, động viên nhau để rồi mình lại quên đi những mệt mõi mà cùng hòa mình vào cuộc sống đầy những niềm vui nơi đây.

Các bạn của những năm đấy và đến nay chính là những người thân mới của mình, những người đã cùng tôi trãi qua những khoảng thời gian tươi đẹp, đã dạy mình những bài học bổ ích.

Thầy cô như cha mẹ thứ hai của mình trong cuộc đời này, có lúc giận dỗi mình khi mình không nghe lời dạy bảo, nhưng tận tấm lòng vẫn không quên quan tâm, dõi theo mình như một người thân trong gia đình

Thời gian trôi nhanh như cái tuổi thanh xuân của mình, vẫn vui chơi, nhưng không quên nhiệm vụ học tập, ai cũng đang tự nhủ và nổ lực hết mức có thể vì chặng đường sắp tới đã đến gần ngày về đích.

Mình chưa biết đường xa hay gần và cuộc đua sẽ đưa chúng mình tới những kết quả nào, nhưng trong tận ký ức của mình mãi nơi đây là niềm tự hào của mình.

Tác giả: Võ Trương Mỹ Phương – Lớp 12B1 năm học 2019-2020

Bài viết liên quan


Đăng ký
tư vấn
0918 860 156